Bận rộn — căn bệnh mà quá nhiều người trong chúng ta đang phải gánh chịu hệ lụy.

“Tôi không có thời gian.”
“Tôi bận lắm.”
“Tôi bận quá, không còn đầu óc để suy nghĩ.”
“Tôi bận đến mức không thể làm thêm gì nữa.”
“Khi nào rảnh tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.”

Nhịp sống hiện đại với những khẩu hiệu như “nhanh hơn, nhiều hơn, liên tục hơn” cùng vô số thứ gây xao lãng khiến ta luôn trong trạng thái “chạy” không ngừng. Những khoảng trống trong một ngày bị ép chặt đến mức không còn. Lúc nào ta cũng có cảm giác thời gian là không đủ.

Căng thẳng và kiệt sức là hệ quả trực tiếp của việc theo đuổi một cuộc sống như vậy. Thế nhưng ta vẫn cứ tiếp tục chạy trên chiếc bánh xe ấy.

Nhưng liệu tất cả sự bận rộn đó có đưa ta đến gần mục tiêu của mình hơn không?

Cái giá phải trả cho sức khỏe và sự bình an của ta là gì, nếu ta cứ mãi bận rộn chỉ để… bận rộn?

Liệu ta có đang đánh đồng tầm quan trọng cho những thứ thật ra chẳng đáng là bao? Như Pareto từng ám chỉ — ta đang đuổi theo “nhiều thứ vụn vặt”, hay “số ít điều thật sự quan trọng”?

Quan trọng hơn, tất cả sự bận rộn này đang đưa ta tới đâu? Ta bận, nhưng thật sự đã làm xong được điều gì?

Sự bận rộn phần lớn là thứ do chính chúng ta tự tạo ra. Ta cuống cuồng, quay như chong chóng, chỉ vì đám đông cũng như thế. Cứ lao theo, chẳng còn thời gian để tự hỏi “Mình đang làm gì vậy?”. Công nghệ sinh ra để giúp con người, nhưng rồi lại vô tình khiến ta bận rộn hơn. Ta kết nối liên tục, và rồi dần đánh mất khả năng ngắt kết nối.

Ta xem “bận rộn” như một huy hiệu lạ lùng — gần như tự hào khi nói rằng mình bận đến mức không thể thở.

Đã đến lúc thoát ra.
Đã đến lúc giành lại từng ngày của chính mình.
Đã đến lúc bảo vệ những khoảng trắng trong cuộc sống.
Đã đến lúc chậm lại, làm mới, và chăm sóc bản thân một cách nghiêm túc.
Đã đến lúc chọn cho mình một cuộc sống ít bận — mà sống nhiều hơn.