Một buổi sáng sớm, vì lí do công việc nên tui phải thức sớm để ra ngoài, tự nhiên thèm một ly cà phê để tỉnh táo hơn. Nhưng rồi tui thấy nhiều người ngồi chật kín một quán “cà phê cóc”, và chợt nhận ra – mình đâu thật sự cần cà phê để thấy tỉnh táo, vui vẻ hay sống động đâu.
Khi một thứ gì đó trở thành “nhu cầu bắt buộc”, nó trói buộc ta lại. Ta phải có nó, nên bắt đầu sắp xếp cuộc sống xoay quanh nó.
Với nhiều người, điều đó không chỉ là cà phê. Có người cần một ly rượu vang (hay bia) vào buổi tối, cần chút thời gian yên tĩnh một mình, cần mọi thứ ngăn nắp, cần xem TV để thư giãn, hay cần internet để giải trí và cập nhật tin tức. Những thứ này không sai, nhưng dần dần, “điều kiện để hạnh phúc” của ta ngày một nhiều lên.
Bạn có bao nhiêu “điều kiện” như vậy? Những thứ mà nếu thiếu đi, bạn thấy khó chịu? Với nhiều người, nó thay đổi theo hoàn cảnh: cần gối cổ khi đi máy bay, cần giường mềm mới ngủ được, cần nhạc mới chạy bộ nổi, hay cần chút rượu để trò chuyện thoải mái hơn.
Vậy nếu một ngày ta không có những thứ đó thì sao? Có khiến ta mất vui, bực bội hay cảm thấy thiếu thiếu không? Chuyến đi, buổi tiệc hay buổi chạy bộ đó có còn thú vị như trước không?
Điều gì sẽ xảy ra nếu ta buông bớt những “nhu cầu” ấy, chỉ xem chúng như một lựa chọn “có thì tốt, không cũng được”?
Có thể sau đó tôi sẽ thử làm điều tương tự với cà phê (thứ mà tôi uống hầu như sáng nào cũng có) hoặc việc đọc tin tức trên mạng. Dù vậy, nói thật là, tôi thấy mình cũng không có quá nhiều “thứ bắt buộc”.
Càng ít nhu cầu, ta càng thấy nhẹ nhõm. Còn khi ta làm một việc lặp lại mỗi ngày, nó rất dễ trở thành thứ ta nghĩ là “phải có”.
Đây không phải lời khuyên về cách sống, chỉ là một điều đáng để bạn suy nghĩ.