Bài viết này ra đời vì đêm hôm qua chiếc kindle basic 2022 mới toanh mà tui mua được gần 9 tháng bị loạn cảm ứng phải đem đi bảo hành, thật ra chuyện không có gì để nói nhưng vì đây là chiếc kindle tui dùng cực giữ gìn.

Tui từng nghĩ mình là người biết giữ đồ.

Mỗi lần mua một món đồ điện tử — tai nghe, điện thoại, hay đồng hồ thông minh — tui đều mở hộp rất cẩn thận, giữ lại từng miếng nylon bọc, dán lại từng góc bằng keo trong, lau màn hình bằng khăn microfiber, rồi cất chúng trên bàn như vật trưng bày.

Tui muốn chúng luôn “mới”, luôn đẹp, luôn bền.

Nhưng trớ trêu là, chính những món đồ tui giữ gìn nhất… lại là những thứ hư sớm nhất.

Chiếc tai nghe tui luôn lau khô trước khi bỏ vào hộp bỗng dưng hỏng một bên.

Chiếc điện thoại tui không bao giờ để rơi lại đột ngột chết màn hình.

Còn cái đồng hồ mà tui chỉ đeo khi “có dịp” thì pin chai trước cả khi tui kịp tận hưởng nó.

Trong khi đó, những thứ tui dùng thoải mái — con chuột máy tính dính đầy vết tróc sơn, chiếc bàn phím tui gõ như trút giận mỗi ngày — vẫn hoạt động bình thường. Không hoàn hảo, nhưng trung thành.

Tui nhận ra: đồ điện tử không cần được “giữ gìn”, chúng cần được dùng.

Bởi bản chất của công nghệ là tiêu hao. Không có mạch điện nào “ngủ yên” mãi trong hộp mà không hư, cũng chẳng có viên pin nào kéo dài tuổi thọ chỉ vì được lau chùi kỹ.

Thứ khiến chúng đáng giá là thời gian phục vụ, không phải tuổi thọ tiềm năng. Và con người cũng vậy — thứ gì không được sống hết mình thì sớm muộn cũng mòn đi trong im lặng.

Từ đó, tui không còn mua đồ để “giữ cho bền”. Tui mua để dùng, để tận hưởng, để tận lực với từng món đồ trước khi nó kết thúc vòng đời tự nhiên. Nếu nó hư, tui thay. Nếu nó cũ, tui cho đi. Nhưng trong lúc nó còn hoạt động, tui dùng nó như thể đó là ngày cuối cùng. Vì đồ vật sinh ra để phục vụ con người, không phải để được thờ kính trong ngăn kéo.