Nhiều khi tui nhận ra, lý do lớn nhất khiến tui lạc khỏi cái lối sống đơn giản của mình… là do đọc.
Chính xác hơn là đọc coi người ta đang làm gì.
Tui đọc một bài blog, hay một bài báo, thấy người ta làm điều gì đó hay ho lắm: nào là đi du lịch, tập thể dục kiểu mới, pha cà phê đặc biệt, làm bánh mì, trồng rau, nấu trà… Cái là tui nổi hứng muốn làm y chang.
Mà thiệt ra, ai mà không vậy chớ. Mình đọc chuyện người ta làm, thấy hứng khởi, rồi tưởng tượng mình cũng làm được giống vậy.
Nghe thì cũng hay, vì cảm hứng đâu có gì xấu. Học từ người khác là chuyện tốt.
Nhưng đôi khi, chính mấy thứ “cảm hứng” đó lại khiến tui quên mất cái mình đang theo đuổi. Chút xíu là tui đổi hướng, sắm thêm đồ đạc, chuẩn bị cho một cái sở thích mới… rồi bỏ ngang khi đọc được cái gì khác mới hơn, lạ hơn.
Chuyện này xảy ra với tui hoài à.
Tui từng muốn học tiếng Tàu, học lập trình, làm bánh mì, làm pizza, pha trà, leo núi, chạy bộ, tập thể hình, vẽ, viết truyện, chơi đàn, đọc sử, coi phim, đọc tiểu thuyết… đủ thứ trên đời.
Học được cái mới thì cũng vui, cái nào cũng đáng học hết.
Nhưng cái tật “thấy gì cũng muốn thử” làm tui chẳng đi tới đâu. Đang học cái này nửa chừng thì lại lo cái khác, rốt cuộc cái nào cũng dở dang.
Rồi tui mới hiểu, thuốc giải cho cái bệnh này chính là tập trung.
Chọn một chuyện thôi, gắn bó với nó đủ lâu để mình hiểu thiệt sâu. Nhớ lại coi điều gì mới là ưu tiên thật sự. Đừng để mỗi lần đọc cái gì mới là lòng mình lại muốn đổi hướng.
Giải pháp không phải là ngừng đọc, mà là đọc cho tỉnh táo hơn — biết rõ trong lòng mình đang dậy lên cái gì khi đọc.
Túm lại:
Đọc là tốt, nhưng đừng để nó kéo mình đi khắp nơi như chiếc lá trôi sông. Đơn giản là cứ chọn một dòng chảy mà mình thương, rồi cứ vậy mà bơi tới.